Chương 2370

Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!

Nhị Tỷ

3.779 chữ

22-08-2023

Chương 2370

Hóa ra là điện thoại của Minh Diệp, cô ngồi thẳng dậy nói: “Minh Diệp, con làm sao thế?”

“Mẹ ơi, mẹ đang ở London ạ? Trời mưa sấm chớp lớn quá nên trong nhà bị mất điện rồi, con… con sợ lắm…” Giọng nói đầy run rẩy cố gắng không bật khóc của cô bé truyền đến từ đầu bên kia.

Ngay lập tức, tim của Hứa Minh Tâm cũng theo từng lời của cô bé mà quặn thắt: “Không có ai ở nhà sao? Bố con đâu rồi, các cô chú giúp việc đâu?”

“Bố không có ở nhà, cô bảo mẫu bận việc nên về sớm rồi sáng mai mới đến lận. Nhưng… nhưng vừa có sấm chớp vừa bị mất điện nên Minh Diệp rất sợ, mẹ có thể đến ở với con không?”

“Con biết địa chỉ nhà mình không, mẹ sẽ qua ngay”

Cô luống cuống rời giường vội vã thay quần áo, Minh Diệp ở đầu bên kia cũng nhanh chóng đọc địa chỉ sau đó lại rụt rè hỏi một câu: “Mẹ ơi, mẹ đừng dẫn theo chú Trung đến đây được không? Con biết quan hệ giữa chú ấy và bố không được tốt cho lắm, con rất sợ nhìn thấy chú ấy”

Hứa Minh Tâm nghe giọng nói non nớt của cô bé thì trái tim như muốn tan chảy, cho dù cô bé có bất cứ yêu cầu gì thì cô chắc chắn sẽ đáp ứng ngay. Lúc cô cúp máy thì cũng là lúc Cố Gia Huy cũng suy sụp tinh thần đứng dậy, anh đã nghe hết toàn bộ nội dung cuộc gọi kia nên không cần Hứa Minh Tâm giải thích, anh nói: “Anh bảo tài xế đưa em qua đó, cũng sẽ âm thầm phái người bảo vệ em. Nếu có cần gì thì cứ gọi điện thoại cho anh, anh sẽ không tắt máy”

Cô khẽ thở dài: “Minh Diệp vẫn còn nhỏ, cho nên em…

“Em không cần tự trách bản thân.” Anh nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại của cô, giơ bàn tay to lớn của mình vuốt ve mái tóc sau đó dùng động tác cực kỳ nuông chiều xoa đầu cô. “Em muốn đi đâu là quyền tự do của em, chỉ cần ở trọng phạm vi anh có thể bảo vệ an toàn cho em thì anh sẽ cố gắng tôn trọng mọi quyết định của em. Từ trước.

đến nay em chưa bao giờ là con rối của anh, cũng không phải vật phụ thuộc vào anh, em là chính em là Hứa Minh Tâm duy nhất ở trên đời này.

Quả thật anh rất để ý đến chuyện của em, lòng dạ cũng rất nhỏ nhen hay so đo nhưng không phải người không biết phân nặng nhẹ. Tối nay nếu người gọi đến là Cố Cố thì nhất định anh cũng sẽ bỏ mặc tất cả mà chạy qua đó.”

Hứa Minh Tâm nghe thế thì cảm thấy rất ấm áp, điều quan trọng nhất giữa vợ chồng với nhau là sự tin tưởng, chỉ riêng chuyện này là bọn họ chưa từng đánh mất.

Cô nghiêng người hôn lên mặt anh một cái sau đó nói: “Vậy có gì thì liên lạc qua điện thoại, em đi trước nhé.”

Hứa Minh Tâm lo mất điện thì Minh Diệp sẽ không có gì để ăn nên chuẩn bị một ít sandwich đơn giản, nhà của Phó Minh Tước ở vị trí khá hẻo lánh nên cách đây tương đối xa, phải mất hơn nửa giờ đi xe mới tới.

Một ngôi biệt thự to như vậy lại năm ngay sườn núi, trong nhà tối thui giống như một ngôi nhà bị ma ám vậy. Cô là người trưởng thành còn cảm thấy lạnh sống lưng huống chi một cô bé như Minh Diệp phải ở một mình trong nhà.

Cô vội vàng đi tới gõ cửa, một lúc lâu sau mới có người ra mở cửa, cửa vừa mở ra đã có một cái đầu nhỏ ló ra từ bên trong, sau đó trực tiếp nhào vào lòng cô.

“Mẹ Minh Tâm”

Hứa Minh Tâm sờ sờ đầu cô bé, không ngừng dỗ dành: “Đừng sợ đừng sợ, mẹ đến rồi.”

Cô nắm tay cô bé đi vào nhà, vị tài xế chở cô đến đây biết sửa chữa mạch điện nên cũng đi vào nhìn qua một chút. Ngôi nhà này đã quá cũ, hệ thống dây điện cũng bị hư hỏng rất nhiều, với tình cảnh tối thui có giơ tay còn không thấy được năm ngón thế này thì căn bản không thể làm gì được, chỉ đành chờ trời sáng rồi kiểm tra lại lần nữa. Nhưng bây giờ mới hơn hơn mười một giờ đêm, cô muốn đưa Minh Diệp về thành phố nhưng cô bé nhất quyết phải đợi Phó Minh Tước trở về, vì anh ta đã dặn cô bé không được chạy lung tung phải ngoan ngoãn chờ ở nhà.

Hứa Minh Tâm không còn cách nào khác chỉ đành ở lại với cô bé, cô đem theo rất nhiều nến nên bắt dầu thắp sáng từ lầu trên xuống lầu dưới.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!